1. Hồ sơ số 1: Trường hợp chủ quan với vết cắn nhỏ

  • Thông tin chung: Bệnh nhân N.T.T, 45 tuổi, nông dân, sống tại một vùng nông thôn ở Gia Lai.

  • Diễn biến: Khoảng 3 tháng trước, bệnh nhân bị một con chó nhà hàng xóm (vẫn thường hay chạy sang chơi) cắn nhẹ vào mắt cá chân khi đang làm vườn. Vết cắn chỉ là một vết xước nhỏ, không chảy máu nhiều. Chủ nhà cam đoan chó đã được tiêm phòng và vẫn khỏe mạnh sau đó. Do vết thương nhỏ và nghĩ chó không sao, bệnh nhân chủ quan không đi tiêm phòng dại.

  • Biểu hiện bệnh: Gần đây, bệnh nhân bắt đầu cảm thấy ngứa râm ran và đau nhức khó chịu tại vết cắn cũ. Sau đó xuất hiện sốt nhẹ, mệt mỏi, và trở nên dễ cáu gắt. Vài ngày sau, bệnh nhân bắt đầu sợ nước, sợ gió, mỗi khi uống nước hoặc nhìn thấy nước đều lên cơn co thắt vùng họng dữ dội. Đồng thời, bệnh nhân cũng bị tăng tiết nước bọt và có biểu hiện hoảng loạn, la hét.

  • Kết cục: Dù được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện tuyến tỉnh, tình trạng bệnh diễn biến rất nhanh. Bệnh nhân rơi vào hôn mê và tử vong sau 2 ngày nhập viện do suy hô hấp.


2. Hồ sơ số 2: Trường hợp trẻ em giấu gia đình về vết cắn

  • Thông tin chung: Bệnh nhân V.V.A, 8 tuổi, học sinh tiểu học, sống tại một huyện miền núi ở Nghệ An.

  • Diễn biến: Khoảng 2 tháng trước, V.V.A đi chơi và bị một con chó lạ cắn vào tay khi cố gắng vuốt ve nó. Vết cắn khá sâu nhưng do sợ bị la mắng, V.V.A đã giấu gia đình, tự băng bó qua loa. Con chó sau đó không rõ tung tích.

  • Biểu hiện bệnh: Khoảng 2 tuần trước khi nhập viện, em bắt đầu có những biểu hiện lạ: sốt, đau đầu, buồn nôn, và thường xuyên giật mình. Gia đình nhận thấy em có vẻ sợ hãi khi gần nước và đôi khi có những hành động bất thường. Tình trạng sức khỏe của em suy yếu nhanh chóng, em trở nên lừ đừ, khó thở.

  • Kết cục: Khi được đưa đến bệnh viện, em đã ở trong tình trạng rất nặng với các dấu hiệu thần kinh rõ rệt, bao gồm co giật và liệt. Các bác sĩ chẩn đoán em mắc bệnh dại. Gia đình hết sức bàng hoàng khi biết về vết cắn. V.V.A tử vong chỉ sau vài giờ nhập viện.


3. Hồ sơ số 3: Trường hợp điều trị bằng phương pháp dân gian

  • Thông tin chung: Bệnh nhân L.V.H, 60 tuổi, sống tại một bản làng hẻo lánh ở Điện Biên.

  • Diễn biến: Cách đây 4 tháng, ông H. bị một con chó lạ (được cho là chó điên) chạy vào nhà cắn vào bắp chân. Vết thương không sâu nhưng chảy máu. Thay vì đến cơ sở y tế tiêm phòng, ông và gia đình quyết định tự điều trị bằng các bài thuốc lá dân gian và cúng bái theo quan niệm truyền thống.

  • Biểu hiện bệnh: Sau một thời gian dài, ông H. bắt đầu cảm thấy khó chịu, bồn chồn. Vết cắn cũ có cảm giác kiến bò. Ông bắt đầu trở nên hung dữ hơn, không chịu tiếp xúc với ai. Đáng chú ý là ông không thể uống nước, mỗi lần định uống đều bị sặc và co thắt.

  • Kết cục: Khi bệnh dại đã biểu hiện rõ ràng, gia đình mới hoảng sợ đưa ông đến bệnh viện, nhưng đã quá muộn. Ông H. qua đời tại bệnh viện sau 3 ngày với các triệu chứng dại điên cuồng đặc trưng.


4. Hồ sơ số 4: Trường hợp tiêm phòng không đầy đủ

  • Thông tin chung: Bệnh nhân T.T.L, 30 tuổi, công nhân, sống tại Bến Tre.

  • Diễn biến: Cách đây khoảng 1 tháng rưỡi, chị L. bị con chó nhà mình cắn vào tay khi đang cho ăn. Con chó đó sau vài ngày bỏ ăn và chết. Chị L. đã đến trạm y tế địa phương để tiêm vắc-xin dại mũi đầu tiên và mũi thứ hai. Tuy nhiên, do công việc bận rộn và thấy vết thương không có vấn đề gì, chị đã bỏ lỡ các mũi tiêm tiếp theo.

  • Biểu hiện bệnh: Gần đây, chị L. bắt đầu có dấu hiệu sốt, đau cơ, và cảm thấy rất yếu. Vài ngày sau, chị bắt đầu có biểu hiện sợ nước, kèm theo tình trạng liệt nhẹ ở cánh tay bị cắn, sau đó lan dần sang các chi khác.

  • Kết cục: Khi các triệu chứng liệt và sợ nước trở nên nghiêm trọng, chị L. được đưa vào bệnh viện trong tình trạng suy kiệt. Các bác sĩ xác nhận chị mắc bệnh dại do không hoàn thành phác đồ tiêm phòng. Chị L. tử vong sau 4 ngày trong bệnh viện do suy hô hấp.


5. Hồ sơ số 5: Trường hợp tiếp xúc gián tiếp nhưng nguy hiểm

  • Thông tin chung: Bệnh nhân Đ.V.M, 55 tuổi, thợ mổ thịt chó, sống tại Hà Nội.

  • Diễn biến: Ông M. thường xuyên mổ thịt chó tại nhà. Khoảng 2 tháng trước, ông có mổ thịt một con chó có biểu hiện lạ (liệt chân sau, bỏ ăn, hung dữ bất thường). Trong quá trình mổ, tay ông có vết xước nhỏ và ông không đeo găng tay bảo hộ. Ông không nghĩ rằng mình có thể nhiễm bệnh dại từ tình huống này.

  • Biểu hiện bệnh: Gần đây, ông M. bắt đầu than phiền về tình trạng khó ngủ, lo lắng, và cảm thấy đau nhói ở cánh tay. Vài ngày sau, ông có những cơn co giật nhẹ, kèm theo biểu hiện sợ gió, sợ ánh sáng và đặc biệt là không thể uống nước. Gia đình thấy ông có vẻ sợ sệt mọi người.

  • Kết cục: Ông M. được đưa đến bệnh viện khi bệnh đã tiến triển nặng với thể dại điên cuồng điển hình. Mặc dù được các bác sĩ nỗ lực cứu chữa, ông M. đã không qua khỏi và tử vong do suy hô hấp. Trường hợp của ông là một lời nhắc nhở về nguy cơ lây nhiễm qua tiếp xúc với động vật dại, ngay cả khi không bị cắn trực tiếp.

6. Hồ sơ số 6: Trường hợp bị cắn nhiều vết và không xử lý đúng cách

  • Thông tin chung: Bệnh nhân P.T.K, 40 tuổi, công nhân xây dựng, sống tại Bình Dương.

  • Diễn biến: Khoảng 1 tháng rưỡi trước, khi đang đi bộ qua một khu đất trống, anh K. bất ngờ bị một đàn chó hoang (khoảng 3 con) xông ra tấn công. Anh bị cắn nhiều vết sâu ở cả hai chân và một vết ở tay. Dù vết thương khá nặng và chảy nhiều máu, do hoảng loạn và nghĩ rằng có thể tự xử lý, anh chỉ rửa qua loa bằng nước lã và không đến cơ sở y tế ngay lập tức.

  • Biểu hiện bệnh: Gần đây, anh K. bắt đầu cảm thấy đau nhức dữ dội ở các vết cắn cũ, kèm theo sốt cao và ớn lạnh. Anh trở nên rất sợ hãi tiếng ồn và ánh sáng. Một vài ngày sau, anh bắt đầu có những cơn co thắt dữ dội ở họng khi cố gắng uống nước, kèm theo hành vi kích động và hung dữ. Nước dãi chảy ra liên tục từ khóe miệng.

  • Kết cục: Khi được đưa vào bệnh viện, anh K. đã ở trong tình trạng dại điên cuồng điển hình, không thể hợp tác điều trị. Anh tử vong chỉ sau chưa đầy 24 giờ nhập viện do suy hô hấp và trụy tim mạch.


7. Hồ sơ số 7: Trường hợp chủ quan vì chó đã tiêm phòng nhưng bị bệnh

  • Thông tin chung: Bệnh nhân Đ.V.L, 50 tuổi, công chức về hưu, sống tại Đà Lạt.

  • Diễn biến: Khoảng 2 tháng trước, ông L. bị con chó cưng của gia đình (đã được tiêm phòng dại định kỳ hàng năm) cắn vào ngón tay khi đang cho ăn. Vết cắn không sâu và ông không quá lo lắng vì nghĩ chó đã tiêm phòng nên an toàn. Tuy nhiên, sau đó khoảng 1 tuần, con chó có biểu hiện bỏ ăn, sùi bọt mép và chết bất thường. Ông L. vẫn không đi tiêm phòng do tin tưởng vào việc tiêm phòng của chó.

  • Biểu hiện bệnh: Khoảng 2 tuần nay, ông L. cảm thấy tê bì và ngứa râm ran ở ngón tay bị cắn. Ông cũng bắt đầu khó ngủ, dễ nổi nóng. Sau đó, các triệu chứng trở nên rõ rệt hơn: ông sợ gió, sợ nước, thường xuyên giật mình và có những cơn co thắt cơ không kiểm soát.

  • Kết cục: Gia đình đưa ông L. đến bệnh viện khi ông đã có biểu hiện thần kinh nặng. Mặc dù các bác sĩ đã cố gắng hết sức, ông L. đã tử vong sau 3 ngày điều trị tích cực. Trường hợp này nhấn mạnh rằng ngay cả khi vật nuôi đã tiêm phòng, vẫn cần theo dõi và tiêm phòng cho người nếu có phơi nhiễm, đặc biệt nếu vật nuôi có biểu hiện bất thường hoặc chết sau khi cắn.


8. Hồ sơ số 8: Trường hợp bỏ qua khuyến cáo của y tế

  • Thông tin chung: Bệnh nhân N.M.H, 25 tuổi, sinh viên đại học, sống tại TP. Hồ Chí Minh.

  • Diễn biến: Cách đây 3 tháng, H. bị một con mèo hoang cào xước nhẹ ở cổ chân khi đang cho ăn. H. đã đến trạm y tế và được tư vấn tiêm vắc-xin dại do đây là động vật hoang dã không rõ nguồn gốc. Tuy nhiên, do lo ngại về chi phí và nghe bạn bè nói "mèo cào không sao đâu", H. đã không tiêm phòng.

  • Biểu hiện bệnh: Gần đây, H. bắt đầu cảm thấy lo âu, mệt mỏi và có cảm giác kiến bò ở vết cào. Sau đó, H. bắt đầu có biểu hiện liệt nhẹ ở chân bị cào, đi lại khó khăn. Tình trạng này tiến triển thành liệt toàn thân, kèm theo khó thở và khó nuốt. H. không có biểu hiện hung dữ hay sợ nước rõ rệt.

  • Kết cục: H. được đưa vào bệnh viện trong tình trạng liệt toàn thân và suy hô hấp. Các bác sĩ chẩn đoán H. mắc bệnh dại thể liệt. H. đã tử vong tại bệnh viện sau 2 ngày điều trị.


9. Hồ sơ số 9: Trường hợp vết cắn nhỏ ở vị trí nguy hiểm

  • Thông tin chung: Bệnh nhân T.V.P, 10 tuổi, học sinh, sống tại Vĩnh Long.

  • Diễn biến: Khoảng 1 tháng trước, khi đang chơi đùa, P. bị một con chó nhà hàng xóm cắn vào môi. Vết cắn tuy nhỏ nhưng nằm ở vùng mặt (gần não), nơi có nhiều dây thần kinh. Gia đình sau đó có theo dõi con chó nhưng nó đã bỏ đi mất tích sau vài ngày. Gia đình đã đưa P. đi rửa vết thương nhưng chủ quan không tiêm phòng vì nghĩ vết cắn nông và con chó có thể không bị dại.

  • Biểu hiện bệnh: Khoảng 2 tuần trước khi nhập viện, P. bắt đầu sốt cao, đau đầu dữ dội, và buồn nôn. Em trở nên rất sợ hãi, la hét và có những cơn co giật toàn thân. Đặc biệt, em không thể uống nước và sợ ánh sáng.

  • Kết cục: P. được đưa đến bệnh viện Nhi đồng trong tình trạng hôn mê sâu và co giật liên tục. Bệnh dại đã phát triển nhanh chóng do vị trí vết cắn nguy hiểm. P. đã tử vong sau vài giờ nhập viện do suy hô hấp và suy đa tạng.


10. Hồ sơ số 10: Trường hợp trì hoãn tiêm phòng

  • Thông tin chung: Bệnh nhân H.T.D, 35 tuổi, lái xe tải, sống tại Khánh Hòa.

  • Diễn biến: Khoảng 2 tháng trước, anh D. bị một con chó lạ cắn vào bàn tay khi đang đậu xe ở lề đường. Vết cắn khá sâu. Anh biết mình cần tiêm phòng dại, nhưng do tính chất công việc thường xuyên phải đi xa và nghĩ "còn thời gian", anh đã trì hoãn việc đến cơ sở y tế.

  • Biểu hiện bệnh: Khoảng 1 tuần trước khi nhập viện, anh D. bắt đầu cảm thấy tê bì và đau nhức khó chịu ở bàn tay bị cắn. Anh cũng trở nên dễ kích động, mất ngủ và có những ảo giác. Sau đó, anh bắt đầu có biểu hiện sợ nước, sợ gió, kèm theo co thắt cơ và chảy dãi liên tục.

  • Kết cục: Khi được gia đình đưa đến bệnh viện, anh D. đã ở trong giai đoạn cuối của bệnh dại thể điên cuồng. Mặc dù các biện pháp hỗ trợ hô hấp và tuần hoàn được áp dụng, anh D. không qua khỏi và tử vong sau 2 ngày.